Cuộc sống luôn nhiều biến động và cuộc đời này vốn không có gì là chắc chắn, có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi cho chính mình rằng liệu bạn đáng giá bao nhiêu không?
Nếu giá trị được xác định thì có lẽ chúng ta sẵn sàng mang cân đong đo để mà rao bán. Có những điều trong tuổi thơ ta luôn ước mơ sẽ làm được bất kể ra sao để đạt được mong ước đó. Ta sẽ tự tay mua những viên kẹo ngọt hãy những miếng bánh ngon, tự lái xe đến trường, tự đưa ra quyết định mà không cần sự cho phép của người khác.
Rồi khi ta lớn lên, đủ trưởng thành để tự quyết định vấn đề của bản thân thì ta lại cảm thấy mong muốn được yêu chiều như thời thơ ấu. Ta đã mua được chiếc kẹo ưa thích, nhưng tại sao nó không còn ngọt ngào như lúc trước nữa? Phải chăng con người ta đã trải qua cảm xúc đủ nhiều, phải trả giá cho những trải nghiệm bài học cuộc sống, để rồi những niềm vui cũ đã trở nên nhạt nhẽo, không còn ngọt ngào như trước.
Thế nhưng những trải nghiệm mới đôi khi cũng mang đến cho ta nhiều cay đắng. Thế giới luôn quay vòng không ngừng và con người ta cũng phải thay đổi liên tục để phù hợp với thời đại. Ôm niềm khắc khoải với những ký ức cũ khiến tâm trạng của ta trở nên u ám và thu mình lại. Ta có thể chọn trốn tránh tình yêu để giải trí hoặc trò chuyện với những người bạn phiếm, mặc dù ta biết rằng có những người khác đã tận dụng quyết tâm của họ để xây dựng cho đời mình một tình yêu ý nghĩa thực sự. Ta còn nghĩ rằng mình là một diễn viên chính, một diễn viên có giá trị của ta cao hơn so với người khác.
Những nỗi buồn này có thể là nơi nuôi dưỡng sự vững vàng trong tâm hồn ta, nhưng đời người vẫn diễn ra một cách bất ngờ không ai đoán trước được. Khi muốn vượt qua số phận để đạt được thành công, ta có thể gặp những trở ngại đầy trái ngang và cảm thấy như mình đang rơi vào cảnh tuyệt vọng. Những nỗ lực của chúng ta có thể trở nên vô ích, những giấc mơ và hy vọng của chúng ta có thể bị phá vỡ bất thình lình. Thế nhưng, chính từ những thất bại và thử thách đó mà chúng ta học được cách vững vàng, kiên trì và thấu hiểu những vấn đề trong cuộc sống.
Hãy nhìn những khó khăn và thử thách như là những người bạn đồng hành của ta, nó giúp ta trưởng thành và hoàn thiện bản thân. Nếu chưa từng thất bại, ta sẽ không bao giờ biết mình còn thiếu sót ở điểm nào. Xem những thất bại và nỗi buồn như những bài học quý giá sẽ giúp ta tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Và khi ta đã học được bài học từ những thất bại đó, ta cần phải tiếp tục vươn lên, bất chấp những trở ngại trên đường đi. Cuộc đời không phải là một đường thẳng mà là một cuộc hành trình đầy thử thách và gian nan, ta cần dũng cảm vượt qua những nỗi buồn, tiếp tục bước đi với niềm tin và hy vọng trong tâm hồn. Chỉ cần chúng ta kiên trì và không bỏ cuộc, chúng ta sẽ tìm thấy được hạnh phúc và thành công mà mình đang tìm kiếm.
Điều gì khiến con người có thể vượt qua những thử thách của cuộc sống? Có lẽ chính sự quen thuộc với những cảm giác khó khăn đã giúp họ trở nên bền bỉ và kiên cường hơn. Tất cả chúng ta đều mong muốn tìm thấy sự bình an trong tâm hồn, nhưng thực tế đời sống không phải lúc nào cũng đem lại những điều đó cho chúng ta.
Nếu suy nghĩ kỹ sẽ thấy rằng mọi thứ trong cuộc đời đều có sự khởi đầu và kết thúc. Mỗi câu chuyện cho dù vui hay buồn đều mang giá trị riêng của nó nếu ta có thể đặt mình vào vị trí của người khác. Đừng nên quá tự tin vào những điều tưởng chừng là dễ dàng mà bỏ lỡ những điều nhỏ nhặt nhưng thật sự quan trọng trong cuộc sống.
Thời thanh xuân có thể trở thành những kỷ niệm đáng trân trọng được ghi nhận qua nhiều lần thất bại, những lần ôm lấy nhau của những đôi tay nhỏ bé đã tạo nên một vòng tay lớn đủ để che khuất muôn vàn nỗi đau và khó khăn. Nếu nước mắt có thể tô vẽ thành một bức tranh, thì đó sẽ là một bức tranh mang màu sắc buồn của những con người bị lãng quên như những cánh hoa hồng dại vậy. Nếu là những cánh hoa hồng kia, ta cần đủ dũng khí đối mặt với những nơi hoang dã, những gai góc không thân thiện, chúng ta sẽ luôn là những người kiên cường vượt qua mọi thử thách.
Hãy dừng lại một chút và suy nghĩ khi chúng ta gặp khó khăn, ai sẽ đủ can đảm để đứng lại tìm hiểu tường tận nguyên nhân của vấn đề. Hãy chậm lại một chút, để có thời gian suy nghĩ và tránh phải nói “nếu” và “giá như”. Bởi vì chính những sai lầm có tồn tại mới đưa ta đến sự thấu hiểu chân thật hơn về bản thân mình.
Cuộc đời là trải nghiệm những điều mới mẻ và chia sẻ chân thành những điều nhỏ bé với nhau để có thể học được những bài học không có trong sách giáo khoa hay trường học. Trong trường đời, chúng ta cần học cách sử dụng trái tim và lý trí để tiếp xúc với những người xung quanh, ta không thể bộc lộ tình cảm khi đứng bên cạnh những người dối trá, cũng đừng bao giờ làm ngơ hay lạnh nhạt với những người ta yêu quý và trân trọng.
Lắm lúc trong cuộc sống, điều ta mong muốn không phải là ai đó yêu thương ta thật nhiều, mà chỉ cần họ không coi thường những gì ta đem đến cũng đủ làm ta vui lòng và thỏa mãn.
Người họa sĩ không nhất thiết phải được người khác khen ngợi tác phẩm của họ trong nhiều giờ liền. Họ chỉ cần người thưởng thức hiểu những suy nghĩ sâu xa trong nét vẽ là những gì họ muốn thể hiện. Họ vẽ ra để giải tỏa và thỏa mãn đam mê, nhưng thực sự không cần ai đó phải khen ngợi.
Trưởng thành là khi ta không để cho quá nhiều cảm xúc mệt mỏi len lỏi vào trong tâm hồn. Không phải những thứ lòe loẹt là thành công, mà là khung cảnh của một Sài Gòn thật đúng nghĩa. Ngồi trong một góc của quán cà phê, lặng lẽ nghe những gì trong tiềm thức của mình, mơ mộng vào những điều tưởng chừng mãi mãi không thể trở thành hiện thực trong cuộc sống đời thường.
Dù có bực tức, ta vẫn phải nhận ra rằng bản thân ta vẫn chưa đủ mạnh để từ bỏ những gì đã trải qua, để mong ai đó thương tiếc mà ban tặng cho ta chút ấm áp. Đối với nhiều người, đó cũng là cách để trốn thoát khỏi sự thật khắc nghiệt. Họ không hèn nhát, nhưng họ cũng chưa đủ mạnh mẽ để gọi mình là người trưởng thành, bởi người trưởng thành là người dám yêu thương chân thật và dám từ bỏ những cố gắng vô vọng trong mối quan hệ cũ.
Nhiều khi cuộc sống trở nên phức tạp và đầy biến động khiến bạn có thể bắt đầu như một kẻ lạc đường, mơ mộng về tương lai hão huyền. Nhưng khi bạn tiến đến tuổi trưởng thành, sự thật sẽ đưa bạn vào những trạng thái khác nhau. Có lúc bạn cảm thấy chơi vơi, mệt mỏi, lo toan, cảm giác bản thân thu hẹp đi và bạn không thể tìm thấy niềm vui từ những thứ mà bạn từng mong muốn.
Bạn có thể phải đối mặt với những vấn đề đau đớn trong cuộc sống. Bạn có thể bị đánh mất những mối quan hệ quan trọng với bạn bè và người thân. Cảm giác bị bỏ lại một mình cũng khiến bạn cảm thấy cô đơn và buồn bã. Những lúc đó, bạn muốn trở lại quá khứ, nơi mà mọi thứ đơn giản và dễ dàng hơn. Nơi mà bạn có thể cười nhiều hơn, chia sẻ những giây phút vui vẻ với bạn bè và không phải lo lắng về tương lai.
Nhưng bạn không thể quay trở lại được. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và bạn phải đối mặt với nó. Những trải nghiệm khó khăn có thể giúp bạn trưởng thành và học hỏi những bài học quý giá. Hãy cố gắng tìm kiếm những niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống hiện tại để nuôi giữ hy vọng cho tương lai.
Tuổi thơ bị quản thúc khiến nhiều người nghĩ rằng lớn lên sẽ được tự do, nhưng thật ra tự do không phải là điều tốt đẹp như họ nghĩ. Tự do đồng nghĩa với cô đơn và thường khiến ta cảm thấy xa lạ với thế giới xung quanh. Ở trong một lớp học đông đúc, ta vẫn cảm thấy mình đang ở một mình, khó tìm được sự đồng cảm.
Những bài toán khó nhằn và nỗi sợ không làm được chúng khiến ta cảm thấy thất vọng, nhưng thật ra đó chỉ là do ta chưa học cách tập trung tâm trí. Trên đường từ trường về nhà, ta chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tận hưởng âm nhạc hay xem một bộ phim mà không ai làm phiền. Nhưng trong những lúc đó, cuộc đời ta như dừng lại, ta trở thành một bộ phim chậm mà không có hồi kết.
Có lúc ta chọn một chuyến đi tàu ngẫu nhiên, ngồi đó với tai nghe và lắng nghe âm nhạc yêu thích, mặc cho mọi thứ xung quanh ta đang dần lạc hướng. Đôi khi ta tự nhận ra mình đang đi sai đường, không phải vì ta lạc đường mà vì ta không biết chính xác mình muốn đến đâu. Ta thừa nhận mình không phải là một người phi thường, những giấc mơ của ta vẫn còn đang ở đó, những mục tiêu của ta vẫn chưa được hoàn thành, ta không phải là một người đơn độc trong suy nghĩ của mình.
Đôi khi cuộc sống chỉ dừng lại một lúc để ta suy nghĩ và điều chỉnh lại hướng đi của mình. Những tin nhắn mới, cuộc gọi nhỡ hay giọng nói quen thuộc có thể làm ta an tâm và tìm lại cảm giác hạnh phúc trong cuộc sống. Những ký ức và những câu chuyện cũng là một phần cuộc đời của ta, mỗi người đi qua đều để lại những dấu ấn riêng của họ. Chúng ta không thể quên được những kí ức đó, và cũng không nên hối tiếc hay buồn phiền về những thứ đã qua, những điều đã mất đi.
Thay vào đó, chúng ta nên học cách sống ở hiện tại, trân trọng những gì đang có và tìm cách tạo ra những ký ức mới, những câu chuyện mới để lưu giữ và trân trọng. Cuộc sống chỉ xảy ra một lần và chúng ta không thể quay lại thời gian đã trôi qua, vì vậy hãy sống hết mình, yêu thương và trân trọng những người xung quanh và cả những khoảnh khắc đơn giản nhất trong cuộc sống.
Mang trong mình một tâm trạng mênh mang và ấp ủ đầy những suy nghĩ, ta chẳng thể ngồi yên một chỗ mãi. Cảm giác đau đớn lan tràn khắp thân thể, khiến ta không thể níu chặt nổi cuộc đời. Đó là lúc sự kháng cự của cơ thể cùng với bản chất của nỗi đau đớn truyền tải sự sống và bản năng cố gắng tồn tại của con người được thể hiện một cách rõ ràng. Tuy nhiên, khoảnh khắc sự sống nhận ra rằng nó đang đối đầu với suy nghĩ, và cảm giác kháng cự lại trở nên mông lung hơn bao giờ hết. Liệu sự sống đang chống lại một phần của nó hay chính bản thân nó? Câu hỏi này khiến cơ thể phải đi tìm câu trả lời và giải quyết vấn đề.
Mặc dù chẳng ai chết bởi suy nghĩ của mình, ta vẫn không thể không tự hỏi liệu có ai đã từng nuối tiếc hành động của mình khi đến lúc phải trả giá quá đắt. Khi đối diện với cái chết, ta không thể không đặt câu hỏi cho mình: liệu có điều gì sẽ thay đổi nếu ta làm điều gì đó khác đi? Liệu ta có thể đến được nơi xa lạ của vũ trụ, hay chỉ đơn giản là một chuyến phiêu lưu vô nghĩa để đến cuối cùng lại trở về với cuộc đời như lúc ban đầu?
Cuộc sống luôn xoay vòng và đi đến vô vàn ngã rẽ, khiến ta không thể nào biết được những gì đã từng quên. Vì vậy, hãy nhớ lại những điều mà ta đã quên và hãy đối mặt với những thử thách của cuộc sống bằng cách tiếp tục bước đi.
Khi đêm về buông xuống, đời sống lại dâng trào và phức tạp hơn bao giờ hết. Có những người chịu đựng được cảm giác mệt mỏi hay thảnh thơi, nhưng cũng có những người vẫn phải làm việc, tìm kiếm sự ấm áp giữa cái lạnh giá của đêm.
Ai ai trong đời cũng ít hoặc nhiều lần than thở, vì đó là thứ văn hóa trong suy nghĩ của họ, không thể tránh khỏi được. Những tâm hồn đẹp và sâu sắc sẽ dành thời gian để suy ngẫm về cuộc sống, về những tình cảm và mong muốn của bản thân. Còn những người khác lại bị lấn át bởi những suy nghĩ tiêu cực đâm ra lo lắng đến những lo toan và áp lực trong cuộc sống.
Và ở một góc độ khác, đêm còn là khoảng thời gian của sự giải trí và vui chơi, khi các quán bar, nhà hàng, câu lạc bộ đều mở cửa đón khách. Những cặp đôi yêu nhau tản bộ dọc phố, những nhóm bạn bè tâm sự, cười đùa và chia sẻ buồn vui của cuộc sống. Từng người, từng cảm xúc, từng hành động tạo nên một bức tranh phong phú và đa dạng của đời sống đêm nơi đô thị sôi động.
Đôi lúc sau tất cả những gì diễn ra, rồi cũng không ai có thể tránh khỏi cảm giác mệt mỏi và ảm đạm giữa đêm dài như vô tận. Nhưng cũng chính vì những ngày như vậy, chúng ta mới có cơ hội để bắt đầu một điều tốt hơn, để trưởng thành hơn so ngày hôm qua và hôm nay. Chúng ta không nên bỏ cuộc, đến một lúc nào đó cuộc sống sẽ mang đến cho mỗi người chúng ta sự trưởng thành và lòng bao dung đầy ấm áp.
Đôi lời từ FIREDOT